Đăng vào: 1 năm trước
Tác giả: Slaydark
Trong một gian phòng giản dị và trang nhã, Lý Thần Vũ lặng lẽ ngồi vừa nghe tiếng nhạc nhẹ du dương vừa đọc một bản
 ghi chép dày, bên cạnh hắn là một chồng sổ sách chất cao như núi.
Tuy mặc bộ trang phục ngày thường đơn giản thay cho bộ hoàng bào nhưng Lý
 Thần Vũ vẫn toát ra khí chất đế vương ngút ngàn. Thành chủ Lý Hồng Hà
 tiến vào phòng với thái độ tôn kính khấu chào rồi nói: “Thưa thái tử
 điện hạ, theo mật báo, hầu hết các thiên tài hàng đầu Hùng Vương Bảng đã tập trung tiến về Thiên Cơ, có lẽ Thiên Cơ Cảnh đã sẵn sàng khai mở.”
Lý Thần Vũ khẽ gật gù, tuy bề ngoài chỉ hai mươi tuổi nhưng ánh mắt của
 hắn lại tinh anh như ánh mắt của một kẻ sống qua hàng trăm năm tháng,
 trải qua hàng vạn đổi thay. Hắn nói: “Hy vọng là ở thời đại này Thiên
 Địa Thần Trận sẽ xuất hiện.”
Lý Hồng Hà tò mò hỏi: “Điện hạ thật
 sự không muốn đến đó sao? Thần vẫn tin rằng với tài năng tuyệt thế của
 mình, điện hạ hoàn toàn có thể phá vỡ quy tắc để bước vào Con Đường Đế
 Vương và tham gia tranh ngôi vị Đế Vương Bách Tộc, không ai xứng đáng
 hơn điện hạ!”
Lý Thần Vũ nhẹ nhàng cười và lắc đầu nói: “Bất cứ ai có thể trở thành Đế Vương Bách Tộc đều là người xứng đáng. Nhưng sẽ
 không phải là ta, ta đến thời đại này vì một sứ mệnh khác.”
Nói xong, Lý Thần Vũ lại hỏi: “Còn chuyện ta giao đã điều tra đến đâu rồi?”
Lý Hồng Hà đáp: “Thưa điện hạ, theo mật báo, bốn người thuộc Thế Hệ Truyền Thuyết chắc chắn đã xuất thế gồm có thái tử điện hạ, mỵ nương Lạc Hy,
 thánh tử Định Thiên, công chúa Lãnh Thủy, riêng đại bí thuật sinh mệnh
 còn lại vẫn không có tung tích.”
Giống như những gì bản thân suy
 đoán nên Lý Thần Vũ bình thản gật đầu rồi nói: “Không trách được, thời
 đại triều Lý còn hưng thịnh nhất cũng không tra ra tung tích của đại bí
 thuật sinh mệnh thứ năm kia. Nhưng theo phân tích và dự đoán, họ gồm hai chị em, cả hai là con của Thần nên người chị được gọi là thần nữ, người em trai được gọi là thần tử, nơi họ ẩn cư có thể chính là đệ nhị tuyệt
 địa, Nghĩa Trang Chư Thần.”
Thiên Cơ, Âm Dương Lộ.
Trong màn sương âm u mờ ảo, Trịnh Thiên Minh và Độc Hành đang kịch chiến khiến
 trời long đất lở, màn sương bị xé toạc thành từng mảng, mặt đất đầy
 những vệt nứt tạo thành vực sâu nuốt lấy những cây cổ thụ gãy đổ.
Trước đó, Trịnh Thiên Minh hoàn toàn không phải đối thủ của Độc Hành, nhưng
 sau khi Trịnh Tính Phong dẫn người đến cứu viện, Trịnh Thiên Minh đột
 ngột mạnh lên và chiến đấu gần như ngang sức với Độc Hành.
Sở dĩ
 Trịnh Thiên Minh mạnh lên là nhờ năng lực kì lạ của Lãnh Thủy công chúa, những người còn lại thì bao vây và chờ Độc Hành sơ hở để tấn công hòng
 tiêu hao linh lực của gã.
Tuy trên mình đã mang nhiều vết thương
 nhưng Độc Hành vẫn vừa đánh nhau vừa cười một cách điên cuồng, tựa như
 trận chiến trời long đất lở này chỉ là một trò giải trí ngày thường của
 gã.
Chiến đấu hồi lâu mà nhóm Trịnh Thiên Minh ngày càng yếu thế,
 Độc Hành tỏ ra buồn chán nói: “Hay là gọi Cao Biền ra đánh với ta một
 trận đi! Cứ rúc mãi trong hang làm gì?”
Nghe thế, nhóm người Trịnh Thiên Minh liền đanh mặt lại, Cao Biền là người sáng lập Thiên Cơ, được tôn xưng là Thiên Cơ Thần Tổ chí cao vô thượng, sao có thể để một kẻ
 sinh sau đẻ muộn như Độc Hành xúc phạm?
Không thể chấp nhận được, một người giận dữ quát: “Láo xược? Tên của Thiên Cơ Thần Tổ để cho ngươi gọi sao?”
Độc Hành cười cợt: “Không được gọi tên hả? vậy gọi là nó đi, kêu nó ra đây tao biểu!”
Nhóm người của Thiên Cơ tức điên, chỉ hận không thể lập tức bắt giữ Độc Hành rồi hành cho thật độc để trừng trị, nhưng khổ nỗi hắn quá mạnh đánh
 không lại.
Dù tức giận nhưng Trịnh Thiên Minh cũng nhận ra rằng
 Độc Hành đã chán đánh nhau với bọn hắn, liền nghĩ cách thuyết phục Độc
 Hành ngừng tay và tránh gây thêm thiệt hại, hắn nói: “Chúng ta đã chuẩn
 bị sẵn sàng để mở cổng Thiên Cơ, ta nghĩ thay vì phí sức ở đây thì ngươi nên nghỉ ngơi để chuẩn bị tiến vào Thiên Cơ cảnh. Ta sẽ dành riêng cho
 ngươi một suất vào bằng cổng chính…”
Độc Hành nhướng mày: “Cổng chính?”
Trịnh Thiên Minh giải thích: “Đúng, là lối vào thật sự, an toàn hơn và tỉ lệ thành công cao hơn.”
Độc Hành tỏ ra khinh bỉ đáp: “An toàn? Con đường cho lũ hèn nhát hả?!”
Dứt câu, Độc Hành nhổ một bãi nước miếng khinh bỉ, cũng không còn hứng thú
 chiến đấu nữa, Tà Long thì đã no nê, hắn quay lưng rời đi.
Khi Độc Hành rời đi, Âm Dương Lộ dần ổn định lại, các học viên ngoại viện trong rừng Âm Dương cũng được giải tán, trở về ngoại viện.
Bọn Dương
 cũng quay về nghỉ ngơi ở chốt bảo vệ, với uy danh vừa qua, rất nhiều
 người hâm mộ tò mò tìm đến nhưng đều bị lực lượng bảo vệ đuổi đi theo
 lệnh của Dương.
Hôm sau, dư âm những biến động trước đó dường như
 khiến cuộc thi trở nên căng thẳng hơn, nhưng với trí tuệ và tài năng của Hoài Bão, kinh nghiệm gian lận thi cử nhiều năm của Dương, sự lươn lẹo
 và mưu mô của Thích Đông, cả ba đều đạt được thành tích tốt để tiến thêm một bước đến đường vào Thiên Cơ Cảnh.
Thông tin về việc tuyển
 chọn nhân tài dưới ba mươi tuổi cùng Trịnh Thiên Minh vào Thiên Cơ Cảnh
 đã được Thiên Cơ ban bố từ sớm, nhưng ở ngoại viện có rất ít người quan
 tâm, đơn giản vì nhân tài ngoại viện đến từ các gia tộc, tổ chức phụ
 thuộc rất khó so sánh với nhân tài của nội viện, vốn là nơi đào tạo nhân tài sinh sống ở động Thiên Cơ. Nhiều người cho rằng chẳng qua là Thiên
 Cơ đãi cát tìm vàng nên mới tổ chức tuyển chọn nhân tài dưới ba mươi
 tuổi quy mô lớn.
Lại nói về lý do chỉ tuyển nhân tài dưới ba mươi
 tuổi, đây là vì một lời đồn cho rằng bên trong Thiên Cơ Cảnh có một loại lực lượng bí ẩn nào đó, chỉ những cơ thể tầm khoảng ba mươi tuổi mới
 có thể miễn cưỡng chịu đựng được lực lượng này.
Ngày hôm sau,
 trong một phòng họp ở trung tâm của Thiên Cơ, một nhóm những nhân vật
 cấp cao đang cùng ngồi theo dõi một danh sách bao gồm những nhân tài
 dưới ba mươi tuổi xuất chúng nhất của Thiên Cơ.
Trong danh sách có bảy nhân tài của nội viện, đặc biệt có một người chưa đến ba mươi tuổi
 đã đạt cấp Linh Đế, còn có hai người cấp Đại Vương, bốn người còn lại
 đều là Linh Vương cấp tám, cấp chín. Ngoài đẳng cấp và đánh giá thực
 lực, những người này còn có bảng điểm thi khá cao, chứng tỏ kiến thức về linh thú, linh trận, bảo vật lẫn bùa chú đều rất tốt, mỗi người đều có
 thể là một trợ lực lớn cho Trịnh Thiên Minh.
Lần lượt từng hồ sơ
 được xem qua, giới lãnh đạo của Thiên Cơ khá hài lòng với những nhân tài này, nhưng đồng thời cũng thầm tỏ ra tiếc rẻ vì những nhân tài này sắp
 trở thành pháo hôi cho Trịnh Thiên Minh, có thể vinh quang đi vào nhưng
 không bao giờ trở ra.
Tiếp tục lật hồ sơ, các vị lãnh đạo lần lượt tỏ ra ngạc nhiên rồi cùng nhìn nhau, bởi vì ba hồ sơ tiếp theo lại là
 hồ sơ của ba học viên ngoại viện với cấp độ không cao, nhưng kèm với cấp độ đó là một dấu chấm hỏi khó hiểu.
“Dấu chấm hỏi này là sao?” Một người khó hiểu hỏi.
Người làm hồ sơ giải thích: “Thưa ngài, dấu hỏi đó là vì rất có khả năng cấp
 độ mà ba kẻ này để lộ ra có thể là cấp độ giả, các ngài cứ xem thành
 tích của bọn hắn sẽ hiểu.”
Hồ sơ ghi sơ về thông tin của Siêu Ngụ
 Kiên, Siêu Thụ Đức và Thái Đặc Công và chiến tích thu phục Đế thú, đánh
 Linh Đế, Đại Vương như con của ba thằng, chiến tích này ngay cả nhân tài nội viện cũng khó làm được, chưa kể thành tích thi cử cũng rất tốt.
Nhưng có một vấn đề…
Một người nhíu mày nói: “Siêu Ngụ Kiên, đây chính là tên nhóc trộm tượng Xà Thần? Ta vẫn nghi ngờ chính nó đã để lộ thông tin, khiến tên phá hoại
 Võ Phi Dương kia biết được và phá hỏng kế hoạch của chúng ta!”
Người khác nói: “Chuyện này tuy chưa điều tra rõ, có nhiều uẩn khuất, ta nghĩ nên loại hai tên nhóc Siêu gia!”
Trịnh Thiên Minh cũng tham gia cuộc họp, nghe nhắc đến Võ Phi Dương thì hắn
 lại cảm thấy ứa gan, bị Độc Hành bón hành thì chỉ đau chứ không tức, còn bị Dương, một kẻ kém xa hắn năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của hắn, cay không chịu nổi.
“Tại sao phải loại?” Một người khác nói: “Ta
 nghĩ nếu có gian tình thì chúng lo mà trốn chứ ngu dại gì mà đâm đầu vào đây? Hơn nữa, chúng ta cần những con tốt thí có năng lực, nếu năng lực
 tương đương nhau, tại sao chúng ta không dùng những kẻ đến từ gia tộc
 phụ thuộc mà phải phí phạm nhân tài nội bộ?”
“Ta tán thành!” Trịnh Thiên Minh gật gù nói, mỗi nhân tài nội viện đều có thể trở thành phụ
 tá quan trọng của hắn trong tương lai, nếu dùng tất cả làm tốt thí thì
 quá đáng tiếc. Còn nếu dùng ba kẻ ngoại viện, tuy có thể khó bảo hơn
 nhưng Trịnh Thiên Minh tự tin có thể kiểm soát tốt bằng tài trí của bản
 thân.
Với sự tán thành của Trịnh Thiên Minh, cuộc họp nhanh chóng
 đi đến kết thúc, sẽ có sáu người được chọn theo Trịnh Thiên Minh tiến
 vào Thiên Cơ Cảnh, bao gồm ba học viên nội viện và ba học viên ngoại
 viện.
Hôm sau, một con chim to đáp xuống ngoại viện và đưa ba
 người bọn Dương, Bão và Thích Đông bay đến một khu vực ở rất sâu trong
 quần thể hang động nhân tạo khổng lồ của Thiên Cơ.
Trên đường đi,
 người dẫn đường đã cung cấp cho bọn Dương một số thông tin. Đầu tiên và
 về chuyện ba người bọn Dương được trúng tuyển và cùng Trịnh Thiên Minh
 tiến vào Thiên Cơ Cảnh, thứ hai là cả bọn sẽ phải xuất phát sớm hơn dự
 kiến vì khu vực cổng Thiên Cơ Cảnh đột nhiên biến động sớm hơn dự kiến.
 Ngoài ra còn nhấn mạnh nhiệm vụ của cả bọn là phải bảo vệ và phục tùng
 Trịnh Thiên Minh một cách tuyệt đối.
Cánh chim đáp xuống, nơi đây
 giống như một bãi biển với cát vàng và mặt biển trong vắt, thực tế mặt
 biển này là một hồ nước ngầm, trên mặt hồ là một khoảng không, nhưng
 khoảng không này lại có những vệt đen mờ ảo trông như những vết rạn nứt. Xung quanh vệt đen có khá đông người đang đứng lơ lững vây quanh, có
 thể thấy tất cả những người này đều ở đẳng cấp Chúa Tể, tất cả đều đang
 tập trung linh lực để trấn áp vùng vết nứt, tránh cho vết nứt bùng nổ có thể khiến khu vực xung quanh, thậm chí là toàn bộ lãnh thổ Thiên Cơ bị
 ảnh hưởng nghiêm trọng.
Một chiếc bè nhỏ đang lướt về phía vết nứt, trên bè, Dương nhìn thấy một bóng hình thân thuộc, Ẩn Thục Trinh.